Thứ bảy, 06/07/2019,10:54 (GMT+7)
Nhớ bó năn bộp của mẹ
Năn bộp là món ăn ưa thích của tôi, bởi nó gắn liền với đồng ruộng, dù sống ở những nơi phèn chua đất mặn nhưng vẫn vươn lên tươi tốt. Năn bộp chế biến ra được nhiều món ngon, như: làm dưa, xào với tép, xào với hủ tiếu, hoặc chỉ là món rau để ăn sống chấm nước cá kho, nhúng lẩu…

Thế nhưng, tôi mê nhất là món năn bộp hầm dừa. Món ăn tuy dân dã nhưng đã “hớp hồn” khiến tôi dù có đi đâu xa vẫn luôn vấn vương hương vị của quê nhà. Hôm nào có năn bộp hầm dừa và ơ cá rô kho quẹt thì hôm đó, mẹ phải đong thêm gạo để nồi cơm đầy hơn thường ngày.
Năn bộp có thể trồng để ăn quanh năm, nhưng để có được những cọng năn non mơn mởn là phải đợi trời mưa vài đợt, lúc đó cọng năn vừa to tròn, xanh rì như màu xanh của mạ lúa lúc sớm mai. Đối với tôi, năn bộp như cả một vùng trời tuổi thơ. Những ngày theo mẹ ra đồng phụ nhổ năn bộp, nói là phụ mẹ chứ thật ra tôi toàn chơi đùa với đám bạn trong xóm. Trong lúc mẹ cặm cụi nhổ những cọng năn vuốt cho thẳng đều để mai đem ra chợ bán được giá hơn, thì tôi hăng hái, lặn hụp chơi đùa với chúng bạn. Đúng là tuổi thơ hồn nhiên không hiểu hết nặng gánh lo toan của mẹ, giờ nghĩ lại càng thấy thương mẹ nhiều hơn. Nhổ xong, mẹ nâng niu những bó năn như trân quý những thứ dễ dàng vụn vỡ, bởi đó không chỉ là những bữa ăn của gia đình mà nó còn là tập sách, quần áo, học phí… cho tôi đến trường. Về đến nhà, mẹ vội đặt các bó năn gọn gàng ở một góc nhà, chuẩn bị sẵn cho buổi chợ sớm mai.
Mẹ cũng không quên chừa lại một ít để làm những món ăn mà tôi ưa thích. Và mỗi khi vào bếp, thế nào mẹ cũng nói câu: “Cũng may, con chỉ thích món ăn đồng quê, cây nhà lá vườn này, chứ nếu thích sơn hào hải vị thì chắc mẹ đành cho con nhịn thèm, vì lấy đâu ra tiền…”. 
Cũng có hôm bán ế, mẹ trở về nhà với thúng năn đầy ắp. Nhìn gương mặt đượm buồn của mẹ, tôi thật xót xa nhưng chẳng biết an ủi mẹ thế nào, đành nói với mẹ:  “Hổm rày con thèm ăn món dưa năn, chua chua, ngọt ngọt chấm nước cá kho nhưng không dám nói, vậy hôm nay có năn, mẹ làm cho con ăn nhé!”. Mẹ xoa đầu tôi rồi mỉm cười: “Mẹ sẽ làm cho con ăn, nếu con thích!”. 
… Bây giờ sống ở thành thị, muốn ăn món gì, cứ ra chợ hoặc vô siêu thị tìm là có. Nhưng sao tôi cứ thèm mãi cái vị ngọt chân quê của năn bộp nơi quê nhà!

Ngô Văn Đệ - (baobaclieu.vn)
T/h: Bích Ngân (dongbang.vn)
Cùng chuyên mục
Tin mới
Tin tiêu biểu