Ước mơ của cô gái không tay ở đất rừng U Minh Hạ

Thứ tư, 24 Tháng 5 2023 09:29 (GMT+7)
Sinh ra không có đôi tay, nhưng em Đỗ Thị Ngọc Mãi (ở xã Khánh Hòa, huyện U Minh, Cà Mau) không chấp nhận số phận. Em luôn nỗ lực học giỏi để hướng tới ước mơ trở thành giáo viên môn Anh Văn. Dù ý chí của em chưa bao giờ dừng lại, thế nhưng ước mơ của em thì có thể sẽ phải dừng lại bởi những khó khăn nối tiếp khó khăn.
 
Mãi “mãi có 1 ước mơ”
 
Em Đỗ Thị Ngọc Mãi đang học lớp 10 trường THPT U Minh. Cô gái có dáng người nhỏ nhắn đến trường như bao người bạn, nhưng em khác biệt ở ngoại hình. Mãi sinh ra không có 2 bàn tay, hai bên cánh tay của em chỉ dài khoảng 1 gang tay, nó lọt thỏm trong chiếc áo sơ mi đồng phục trắng ngắn tay em vẫn mặc đến trường.
 
Uoc mo cua co gai khong tay o dat rung u minh ha hinh anh 1Em Võ Thị Ngọc Mãi luôn cố gắng để trở thành giáo viên môn Anh Văn
 
Đôi tay dị dạng đó gây ra bao khó khăn cho Mãi. Khi mới đi học, không thể cầm bút với đôi tay đó nhưng em không chấp nhận số phận. Bao nhiêu lần bút rớt xuống, bấy nhiêu lần em cầm lên để tạo ra những nét chữ nguệch ngoạc ban đầu. Đến nay, khi đang học lớp 10, chữ được tạo ra từ 2 ngón tay mọc ra từ 2 khuỷu tay của em lại đẹp khiến người khác bất ngờ. Ngọc Mãi nhận ra mình đang viết chữ chậm hơn các bạn khá nhiều nên vẫn đang rèn luyện để khắc phục điều này.
 
“Con chậm hơn các bạn, viết chữ cũng chậm hơn nên con phải cố gắng hơn các bạn để đuổi kịp các bạn. Các bạn về nhà ôn bài, làm bài, con cũng như vậy nhưng con sẽ cố gắng hơn, tập viết nhiều hơn, nhanh hơn”, Mãi nói.
 
Uoc mo cua co gai khong tay o dat rung u minh ha hinh anh 2Chị Nhớ luôn là đôi tay và chân của con mình
 
Khi Mãi đủ tuổi đến trường, gia đình không nghĩ Mãi có thể học được nên đã không có ý định để em đi học. Nhưng Ngọc Mãi đòi đi học và em đã đạt học sinh giỏi từ lớp 1 đến lớp 9. Cô bé cố gắng 10 năm qua, bởi em muốn hoàn thành ước mơ trở thành giáo viên môn Tiếng Anh của mình.
 
Uoc mo cua co gai khong tay o dat rung u minh ha hinh anh 3Ngọc Mãi là người con trách nhiệm
 
Ngọc Mãi chia sẻ: “Con thích học nhất môn Anh Văn, sau này con muốn làm có một công việc nào đó liên quan đến môn học con thích. Đó có thể là giáo viên dạy Anh Văn. Với nghề giáo viên con nghĩ cần phải hoạt bát, nhanh nhẹn nên là con cố gắng học, rồi hòa đồng với mọi người để có thể hòa nhập với môi trường chung quanh”.
 
Gia đình luôn là cánh tay, đôi chân của Mãi
 
Ngọc Mãi sinh ra tại vùng sâu vùng xa nơi đất rừng U Minh hạ, gia đình chỉ có 2 công đất sản xuất nên điều kiện kinh tế khó khăn. Thấy sự ham học của con nên cha mẹ Mãi luôn ủng hộ, động viên em học. Chị Nguyễn Thị Nhớ, mẹ em, ngày ngày bên cạnh việc lo toan việc nhà cùng 2 công vuông để thời gian cho chồng đi cưa keo lai, cưa tràm thuê kiếm thêm thu nhập thì còn đều đặn đưa, rước Mãi tới trường.
 
“Lúc đầu cho bé đi học là để bé biết mặt chữ thôi nhưng thấy bé học được, viết được. Thấy vậy thì ủng hộ, khuyên con cố gắng học. Hàng ngày tôi đưa cháu đi học, chỉ ở nhà đưa cháu đi học thôi vì có ngày cháu học 2 buổi đưa đi là mất khoảng nửa tiếng rồi, rước về rồi lại đưa đi. Còn cha bé đi làm mướn kiếm tiền lo cho  2 đứa con đi học. Giờ thì tới đâu tính tới đó, chưa xác định được nhưng sẽ cố gắng hết sức để cháu được đi học để có thể tự lo cho bản thân”, Chị Nhớ chia sẻ.
 
Uoc mo cua co gai khong tay o dat rung u minh ha hinh anh 4Ngọc Mãi khiếm khuyết nhưng rất tự tin và hòa đồng
 
Từ khi Ngọc Mãi sinh ra chị Nhớ đã luôn là đôi tay của con, đến khi em đi học chị là đôi chân. Hiện, hàng ngày người mẹ vẫn tắm rửa cho Mãi và làm thay con mình những công việc vệ sinh cá nhân. Người mẹ từng rất buồn khi con ra đời bị khiếm khuyết, nay rất tự hào vì con.
 
Chị Nhớ tự hào vì con mình là một người trách nhiệm. Người con gái 16 năm qua chưa bao giờ tự gội đầu cho mình được nay thường xuyên giúp chị quét nhà, dọn chén, chụm bếp lửa. Hàng xóm khi đến chơi, thấy Ngọc Mãi xỏ 1 ngón tay vào cái lỗ ở đầu cây chổi, dùng cẳng tay ngắn ngủi còn lại đẩy chổi để quét nhà mà không khỏi thán phục. Người mẹ còn rất tự hào vì bức tường ngay trên chiếc bàn ba đóng cho em ngồi học bằng cây gỗ địa phương, là dãy dài giấy khen thành tích học tập. Đặc biệt, mỗi lần đi họp phụ huynh cho con, vợ chồng chị Nhớ luôn nhận được những lời khen từ thầy cô.
 
Uoc mo cua co gai khong tay o dat rung u minh ha hinh anh 5Niềm tự hào của ba mẹ Mãi là kết quả học tập của em
 
Thầy Huỳnh Hữu Ý, giáo viên chủ nhiệm lớp 10 của Ngọc Mãi nhận xét: “Em Mãi dù khuyết tật nhưng rất chăm ngoan, giỏi. Nói chung em rất có ý thức phấn đấu trong học tập, rất hòa đồng với bạn bè. Em đã vượt khó để đạt học lực khá, giỏi, hạnh kiểm luôn tốt. Em Mãi mặc dù khiếm khuyết nhưng sống rất tự tin, gia đình cũng khó khăn nhưng em đã cố gắng rất nhiều. Đó là một tấm gương”.
 
Uoc mo cua co gai khong tay o dat rung u minh ha hinh anh 6Ba mẹ Mãi tự hào vì em là người con trách nhiệm
 
Em Đỗ Thị Ngọc Mãi từng không cầm được cây bút để viết chữ nay là niềm tự hào của gia đình, thầy cô. Cô bé luôn phấn đấu vì ước mơ muốn thành giáo viên môn Anh Văn chưa bao giờ dừng lại. Ước mơ đó được quan tâm vun bồi với chế độ trợ cấp khuyết tật của Nhà nước; Nhà trường khi có học bổng cũng ưu tiên cho em. Hơn ai hết cha mẹ luôn ủng hộ con đường học tập của con.
 
Nhưng bước đường của cô gái giàu nghị lực đã có những gập ghềnh khi anh Đỗ Minh Giỏi, cha em, trụ cột kinh tế gia đình đã bị thoái hóa cột sống đang không thể làm thuê, làm mướn để nuôi gia đình. Anh Giỏi bảo rằng “cỡ nào cũng lo cho con học” nhưng lo bằng cách nào thì anh chưa biết, chỉ biết chắc chắn một điều “Ngọc Mãi luôn nhớ tên ông bà, cha mẹ đặt cho mình có ý nghĩa “Mãi vươn lên”./.
 

Bài viết mới nhất của Cảnh đời