Thất bại lớn nhất của đàn ông là vô tâm và không biết trân trọng người đàn bà của đời mình

Thứ năm, 14 Tháng 6 2018 10:31 (GMT+7)
Đàn ông đến cuối cùng có giàu sang, danh vọng cỡ nào cũng chỉ là kẻ thất bại nếu đánh mất người đàn bà của đời mình…

Tâm sự - Thất bại lớn nhất của đàn ông là vô tâm và không biết trân trọng người đàn bà của đời mình

Thất bại lớn nhất của đàn ông là vô tâm và không biết trân trọng người đàn bà của đời mình. (Ảnh minh họa).

Chị tôi quyết định ly hôn sau hơn 10 năm sống chung với người chồng bội bạc. 10 năm làm vợ thì hơn nửa thời gian chị làm bạn với nước mắt, với những lần đối mặt với bồ nhí của chồng. Vậy nhưng chị vẫn nhẫn nhịn, bởi chị nghĩ sẽ có một ngày chồng chị quay về với gia đình. Thế nhưng, sự anh ta đã vượt qua giới hạn chịu đựng của chị và cuộc hôn nhân chị từng dành cả thanh xuân vun đắp đành kết thúc.

Tôi còn nhớ ngày chị lấy anh, chị là một cô gái có nhan sắc lại công việc ổn định, gia cảnh khá giả, là niềm mơ ước của biết bao chàng trai. Còn anh, thanh niên từ quê ra thành phố, chật vật tìm việc nuôi sống bản thân. Ra trường đã 3 năm mà chưa có công việc ổn định. Anh chị về sống với nhau trong cảnh khó khăn trăm bề, vậy nhưng chưa bao giờ tôi thấy chị về than vãn với bố mẹ. Ngoài thời gian làm việc ở cơ quan, buổi tối chị mở quán ốc nóng để có thêm thu nhập. Còn anh vẫn cứ lang bang với thu nhập chẳng đủ nuôi thân.

Chị cùng anh vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất, dùng mối quan hệ của mình để anh có được công việc ổn định trong một công ty liên doanh. Rồi lại động viên chồng đi học lấy thêm tấm bằng thạc sĩ. Chị tạo mọi điều kiện để chồng chuyên tâm khẳng định năng lực tại nơi làm việc. Bao nhiêu vất vả chị kề vai gánh hết. Nhiều lần tới thăm chị, tôi bắt gặp cảnh chị ngủ gục bên chậu quần áo to hơn người.

Chị chẳng còn là người phụ nữ căng tràn sức sống, chẳng còn nước da trắng như trứng gà bóc. Chưa tới 30 tuổi mà trông chị chẳng khác gì người đàn bà 50. Mọi người nhắc nhở chị phải biết chăm lo cho mình, chị chỉ cười: “Chồng không chê là được rồi”.

Vâng, đúng là lúc bần hàn anh không chê chị. Tôi đọc thấy trong mắt anh sự biết ơn và tình yêu anh dành cho chị. Yêu chiều và hết thảy thương yêu của anh đều rõ ràng lắm. Vì vậy mà tôi đặt niềm tin vào anh, rằng anh rồi sẽ mang hạnh phúc cho chị đến cuối đời. Nhưng tôi đã không biết, có những tình yêu chỉ tồn tại đúng hạn định. Tình yêu của anh đúng là như vậy.

Kết hôn được 5 năm thì anh lên chức trưởng phòng. Anh bắt đầu tiệc tùng và bận rộn với hàng tá công việc. Chị vẫn vậy, vẫn đứng sau hết thảy những tham vọng tiền tài của anh, đợi chờ anh về mỗi đêm muộn. Nhưng tôi chưa khi nào thấy chị trách móc anh. Chị luôn rạng ngời khi nhắc về anh, về hôn nhân và đứa con đáng yêu của cả hai.

Tôi chỉ phát hiện ra hôn nhân của anh chị bất ổn khi một ngày kia, chị điện thoại cho tôi khóc nức nở bảo tôi đến nhà chị gấp. Tới nơi, đập vào mặt tôi là cảnh một cô gái trẻ đang quát vào mặt chị rằng: “Chị nhìn lại mình xem có xứng đứng với chồng không? Nhìn chị già cỗi như bà cô anh ấy rồi. Chị buông anh ấy ra đi”.

Chị cứ ngồi im khóc nghẹn. Máu nóng trong tôi dồn lên tận đỉnh đầu, tôi đã không ngần ngại tặng “con giáp thứ 13” kia một cái tát như trời giáng rồi điện thoại yêu cầu anh rể về nhà gấp. Ba mặt một lời, anh ta nói chỉ coi người đàn bà kia là thú vui và hứa sẽ không bao giờ tái phạm.

Vậy nhưng, lời hứa của chồng chị cũng chỉ tồn tại được hơn tháng, sau đó anh ta lại ngựa quen đường cũ và chị thì dần quen với cảnh bồ của chồng đến làm phiền.

Chị tôi chịu đựng cảnh một mình nuôi con, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình suốt những năm sau đó. Anh vẫn đi hàng tháng, về nhà được vài ngày lại đi. Chị không màng những lời thị phi, càng không quan tâm anh đã đi với ai. Chỉ cần anh về đến nhà, chị sẽ rạng rỡ như chưa khi nào chịu đựng những tổn thương hay bất hạnh. Tôi đã không thể giận chị lâu được, chỉ có thể dần chấp nhận sự lựa chọn của chị. Đàn bà bất hạnh, chắc cũng vì cố chấp lựa chọn những thứ vốn đã không còn có thể cứu vãn…

Hơn 10 năm sau ngày kết hôn, anh đề nghị ly hôn với chị, khi anh đã lên chức giám đốc đầy danh vọng. Chị không hỏi lý do mà gật đầu đồng ý. Tôi hiểu rằng, trải qua bao đắng cay, chị đã thấy mệt mỏi với cuộc hôn nhân của mình, với người chồng ngoài cô đơn thì chẳng thể đem cho chị chút ấm êm, hạnh phúc. Chị bình thản ra đi khỏi ngôi nhà chất chứa bao nước mắt thanh xuân của chị.

Chị cùng con gái đã có cuộc sống mới sau ngày ly hôn anh. Sau một thời gian, tôi lại thấy nụ cười nhẹ nhàng và sự thảnh thơi trong đôi mắt đã từng lắm xót xa của chị.

Còn chồng chị, sau ly hôn không bao lâu thì anh vội lấy thêm vợ mới. Nhưng người vợ này chỉ biết ăn chơi, ngay cả đứa con cũng sẵn sàng phá bỏ. Cưới chưa được bao lâu thì anh phải ly hôn. Cũng từ lúc này anh mới hối hận vì mất chị tôi. Anh đòi quay lại với chị, nhưng chị tôi đã tìm được an yên cuộc đời mình.

Anh bắt đầu sa đà vào rượu chè, hằng đêm lại cứ đứng dưới nhà chị tôi đến sáng mới chịu về. Anh vẫn là người đàn ông thành đạt, lắm tiền, chức vị cao. Nhưng chính anh lại nói với tôi rằng, anh thất bại, thất bại thảm hại. Thất bại của anh chính là vô tâm và không biết trân trọng chị tôi. Anh thua, thua là vì mất chị.

Nguồn: Ngọc Anh - (nguoiduatin.vn)
T/h: Kim Nguyên - (dongbang.vn)

Bài viết mới nhất của Đời Sống